Sau đó Ôn Văn lại lắc đầu, tuy người này đã phủ nhận nhưng Ôn Văn nhớ rất rõ ràng về con rối trò chơi, không có khả năng nhận sai.

"Mày là con rối trò chơi của Ngô Vọng, chuyện này không thể lừa tao được, mặt khác thì giả ngây giả dại không phải tính cách của mày, tao không tin mày đã quên tao." Ôn Văn cười nhạt nói.

"Ngô Vọng, con rối trò chơi... anh nói tên đó tên là Ngô Vọng à?"

Tuy ký ức về Ngô Vọng mà Vệ Tô có cũng không nhiều nhưng ký ức về Ôn Văn của Ngô Vọng khá sâu sắc nên trong đầu Vệ Tô vẫn mơ hồ hiện lên những hình ảnh liên quan tới Ôn Văn.

Hiện giờ Vệ Tô mới hiểu vì sao Ôn Văn lại muốn tới tìm mình gây sự, hắn đang cõng cái nồi đen của tên Ngô Vọng kia!

Vì thế Vệ Tô kinh ngạc nói với Ôn Văn: "Anh nhầm rồi, tôi giống như anh, đều là người bị hại của tên đó, trước đó suýt chút nữa tôi đã chết trong tay hắn rồi, khó khăn lắm mới trốn ra được."

"Cho nên tôi đã rời khỏi quê nhà, tới nơi này để trốn Ngô Vọng và tìm kiếm biện pháp khôi phục diện mạo chân thực của mình, nếu hắn là kẻ thù của anh thì chúng ta phải là đồng minh mới đúng!"

Ánh mắt Ôn Văn híp lại, không biết có nên tin người trước mắt hay không.

Tên Ngô Vọng kia chính là ông vua màn ảnh, nếu không phải nhờ vào sức mạnh ngục ti Tai Hại thì có lẽ đến giờ Ôn Văn cũng không phát hiện được Ngô Vọng chính là thân phận thật của 'Kẻ Cuồng Trò Chơi'.

Vì thế Ôn Văn quyết định kiểm tra một phen, liền hỏi: "Giới thiệu sơ về cậu đi, ngoài ra lần trước đó cậu nhìn thấy Ngô Vọng là khi nào, ở đâu."

Vệ Tô không chút do dự nói: "Tôi là Vệ Tô, sống ở thành phố Hóa Sơn tỉnh Quảng Đông, lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Vọng là hơn nửa tháng trước, hình như hắn đang bị thứ gì đó đuổi bắt..."

Ôn Văn thầm gật đầu, Ngô Vọng đúng là bị đám thủy quái của thành phố nước Oye đuổi bắt, điểm này hắn không gạt mình.

Sau đó Ôn Văn dùng thiết bị đầu cuối của siêu thợ săn điều tra tài liệu về Vệ Tô, chọn hình chụp một người bà con xa của Vệ Tô, đưa tới trước mặt cậu ta hỏi: "Người này là ai, cậu có biết không?"

Vệ Tô do dự một chút, sau đó không xác định nói: "Nhìn có chút quen mắt nhưng tôi không nhớ nổi là ai..."

Ôn Văn cầm lại thiết bị đầu cuối của siêu thợ săn, hừ lạnh nói: "Đây là em vợ của con trai cô họ nhà ông hai của cậu ba cậu, thế mà cậu cũng không nhận ra, khẳng định là cậu đang gạt tôi."

Vệ Tô: "? ? ?"

Bị bệnh thần kinh à!

Hỏi một vị thân thích quan hệ xa tít mù như thế, có thể trả lời được mới là lạ.

"Người bình thường ai cũng không nhớ nổi mà, anh hỏi người có quan hệ thân thiết một xíu đi, tôi nhất định có thể trả lời."

Ôn Văn cười lạnh nói: "Ai nói với cậu là người bình thường sẽ không nhớ nổi, bắt đầu từ đời ông ngoại tôi, tướng mạo tên tuổi công việc của tất cả thân thích nhà tôi, tôi đều nhớ hết."

Này không phải Ôn Văn nói giả, tuy gần như là không hề gặp gỡ nhưng Ôn Văn thật sự nắm rõ chi tiết về họ hàng bên nhà mẹ mình trong lòng bàn tay, có điều đó chỉ có thể xem là một bản năng của nghề thám tử mà thôi.

Về phần họ hàng thân thích bên cha... Ôn Văn chỉ biết một mình Ôn Duệ mà thôi.

Vệ Tô: "..."

Sau khi bị Ôn Văn châm chọc khiêu khích một trận, cuối cùng Vệ Tô cũng chứng minh được thân phận của mình, sau đó Ôn Văn bảo Vệ Tô kể lại hết những gì mình biết.

Sau đó Vệ Tô bắt đầu kể những gì mình đã trải qua từ khi gặp Ngô Vọng, Ôn Văn vừa nghe vừa gật đầu.

Người Vệ Tô miêu tả đúng là Ngô Vọng không sai, nghi thức biến đổi bị cắt đứt cũng hợp lý, nhưng có vài vấn đề Vệ Tô hơi mơ hồ!

Nghe Vệ Tô tự thuật xong, Ôn Văn lập tức hỏi: "Thứ có thể biến cậu trở về nguyên trạng ở nơi này rốt cuộc là thứ gì?"

Nghe thấy vấn đề này, ánh mắt Vệ Tô bắt đầu tránh né, rất hiển nhiên có bí ẩn ẩn tồn tại trong chuyện này.

Đầu Ôn Văn nghiêng đi một chút, số tóc kia quấn ngày càng chặt hơn làm hô hấp của Vệ Tô có chút không thông, trong cơn đau đớn kịch liệt Vệ Tô đã không thể giấu giếm được nữa.

"Trong tay Ngô Vọng có một loại thuốc viên kỳ lạ, nó là một vật thu nhận gọi là thuốc vạn năng, chỉ cần một viên là có thể loại bỏ đi tất cả bệnh tật đau đớn trên người, làm người ta khôi phục lại trạng thái hoàn mỹ nhất!"

"Loại thuốc này kỳ thực cũng không phải đột nhiên mà có, nó do một loại quái vật nhím biển Hoàng Kim dựng dực ra, chỉ cần ăn viên thuốc đó thì tôi có thể biến trở về nguyên dạng."

Lông mày Ôn Văn nhướng lên hỏi: "Do quái vật dựng dục... vậy mà cũng tính là vật thu nhận à?"

Vệ Tô lắc đầu, cũng không rõ có được tính là vật thu nhận hay không, thế nhưng hắn biết nhím biển Hoàng Kim có thể biến mình trở về dáng vẻ lúc ban đầu.

"Nhím biển Hoàng Kim rất hiếm thấy, đồng thời chỉ xuất hiện ở thời gian đặc biệt mà thôi, Ngô Vọng vốn cũng muốn tới nơi này giết nhím biển Hoàng Kim nhưng bởi vì bị kẻ địch truy đuổi nên mới không tới được..."

Đối với nhím biển Hoàng Kim mà bọn họ nói, Ôn Văn cảm thấy rất có thể là thật, con nhím biển khổng lồ đó anh đã tận mắt nhìn thấy, hơn nữa nơi này còn có truyền thuyết về nhím biển Hoàng Kim.

Có điều Vệ Tô vẫn chưa nói thật hoàn toàn, vì thế Ôn Văn tiếp tục hỏi: "Làm sao Ngô Vọng biết thời gian nhím biển Hoàng Kim sẽ xuất hiện? Hơn nữa cậu vừa mới biến thành như thế thì nhím biển Hoàng Kim cũng xuất hiện, cái này có phải thật sự là trùng hợp không?"

Da mặt Vệ Tô run rẩy một cách mất tự nhiên, sau đó nói: "Có khả năng đây chỉ là trùng hợp mà thôi, tôi cũng không rõ hắn làm thế nào..."

"Nói thật đi!"

Nhìn thấy vẻ mặt hắn, Ôn Văn đương nhiên biết hắn đang nói xạo, chuyện này khẳng định có vấn đề!

Chẳng qua lần này Vệ Tô không chịu trả lời Ôn Văn, chỉ kiên trì nói rằng đây chỉ là trùng hợp.

Vì thế Ôn Văn điều khiển một sợi tóc quấn lấy lỗ tai Vệ Tô, tiếp đó Ôn Văn cùng một sợi tóc khác quấn lấy một hạt óc chó, điều khiển tóc đưa tới trước mặt Vệ Tô, sợi tóc hơi dùng lực một chút thì hạt óc chó đã bị bóp vỡ.

Sau đó Ôn Văn dùng giọng điệu u ám nói: "Nếu mày không chịu nói thì kết cục của mày cũng giống như hạt óc chó này vậy, tao sẽ cắt đứt tai của mày trước, tiếp đó là cắt rụng mũi mày, cuối cùng moi mắt mày ra, như vậy mày sẽ biến thành một kẻ vô dụng đáng thương không có tai, không có mũi, không có mắt!"

Ôn Văn cũng không cố gắng làm ra biểu cảm xấu xa gì, nhưng lời này từ miệng anh nói ra lại có sức uy hiếp rất mạnh mẽ, Vệ Tô không chút hoài nghi Ôn Văn có thể làm ra chuyện như thế.

Vệ Tô sợ tới nước mắt nước mũi đều chảy ra, thế nhưng vẫn kiên trì với cách nói của mình, nói rằng tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.

Vệ Tô càng không nói thì trong lòng Ôn Văn lại càng xác định nguy nghĩ của mình hơn.

Người này thoạt nhìn đã biết không phải người cứng cỏi, hắn sợ đến như vậy mà vẫn không chịu nói thật, tức là vấn đề khẳng định rất nghiêm trọng.

Vì thế Ôn Văn đem Vệ Tô vào trong trạm thu nhận, giao cho ác ma Rodney xử lý.

Nửa tiếng sau, Ôn Văn ngồi trước mặt Vệ Tô, chờ hắn trả lời.

Lần này Vệ Tô không còn kiên cường nữa, trên người hắn mặc dù không có bất cứ tổn thương ngoài da nào nhưng trải nghiệm nửa tiếng đó có lẽ còn kinh khủng hơn cả cắt tai cắt mũi moi mắt!

Vệ Tô nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nói: "Tôi nói, tôi nói hết... chỉ cần có một trận dịch bệnh đủ lớn, hơn nữa có con mồi đặc biệt thì có thể làm nhím biển Hoàng Kim xuất hiện."

"Vì thế... để mình có thể khôi phục nguyên dạng, mày đã tạo ra một trận dịch bệnh!

Ôn Văn bóp cổ Vệ Tô, ánh mắt lóe hung quanh, trông giống như anh muốn trực tiếp bóp chết Vệ Tô vậy!

0.18898 sec| 2406.281 kb